Lục Hoài Chu ra tay, một người mà bằng hai người.
Dù cuối cùng không thuyết phục được cô gái chơi piano kia, nhưng anh lại trực tiếp dẫn Khương Vãn đến tìm thầy phụ trách lễ hội nghệ thuật lần này.
Thêm một tiết mục vào phút chót, dù thời lượng biểu diễn chưa đến 5 phút.
Trên đường về, Khương Vãn vẫn không ngừng tâng bốc: “Lục đại lão đúng là đỉnh! Bây giờ tớ mới hiểu, cậu đúng kiểu già trẻ đều mê!”
Cô giáo trung niên vừa nãy nhìn thấy Lục Hoài Chu, cười đến mức không khép nổi miệng.
Lục Hoài Chu không khách khí nhéo mũi cô một cái: “Đồ vô lương tâm, tớ làm vậy vì ai hả?”
Khương Vãn vội cười lấy lòng, lại kéo nhẹ đồng phục của anh. Bị nhéo mũi khó chịu quá, mắt cô long lanh nước.
Lục Hoài Chu mềm lòng, buông tay ra.
Nhưng ai mà ngờ, chim cánh cụt nhỏ này lại càng được nước lấn tới!
Cô kéo nhẹ tay áo anh, cười lên làm lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Hay là cậu giúp luôn đi, nói với Bùi Ngôn một tiếng. Tớ không biết mở lời sao để mời cậu ấy diễn chung, ngại lắm.”
Như vậy, Lục Hoài Chu cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Lục Hoài Chu: “…” Quen sai bảo người khác quá rồi đấy nhỉ?
——————
Bùi Ngôn từ bệnh viện trở về, có tài xế đến đón cậu.
Trên đường về trường, trong đầu cậu vang lên lời bác sĩ: “Lần trước mẹ cháu nói với bác, bác mới biết cháu vừa chuyển trường chưa lâu mà đã đi chạy bộ.”
“Bùi Ngôn à, tình trạng của cháu bây giờ, tuyệt đối không được vận động mạnh. Không chỉ vận động mạnh, mà còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Chuyện học tập cứ tạm gác lại đã. Điều quan trọng nhất hiện giờ là chữa bệnh. Cháu vẫn còn trẻ, tương lai vẫn còn dài.”
Tương lai.
Cậu đã nghe từ này bao nhiêu lần rồi? Tất cả mọi người đều biết cậu không có tương lai, nhưng tất cả vẫn luôn nhắc đến nó.
Bùi Ngôn cụp mắt, ánh đèn đường lướt qua cửa xe, xe cộ và dòng người trôi nhanh như một thước phim tua ngược, cũng giống như huyễn ảnh giữa trời và đất, dần dần rời xa thế giới của cậu.
Lúc này, điện thoại reo lên.
Là tin nhắn trong nhóm chat QQ do Thẩm Hoan lập ra, chỉ có khoảng mười mấy người bạn thân.
Hứa Kiện Khang: “Tiểu Bùi, cậu về trường chưa? Anh Chu có chuyện muốn nói với cậu.”
Bùi Ngôn trả lời: “Đang trên đường về.”
Đường Nịnh: “Con trai ra ngoài phải cẩn thận nha~”
Thẩm Hoan: “+1.”
Khương Vãn: “+2.”
Bùi Ngôn khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua, tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua đáy mắt. Cậu tựa đầu vào ghế xe, nhẹ nhàng khép mắt.
Tương lai ra sao, cậu đã không còn bận tâm nữa.
Sau khi trở lại trường, vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Lục Hoài Chu đã bước đến bàn học của cậu.
Thiếu niên khí chất cao ngạo lạnh lùng, trông chẳng giống đến để nói chuyện, mà giống như đến để kiếm chuyện hơn.
Bất ngờ, chỉ thấy Lục Hoài Chu hắng giọng một cái, bàn tay nắm hờ thành nắm đấm, đặt lên môi, khẽ nói: “Giúp một chuyện.”
“Chuyện gì?” Bùi Ngôn nghi hoặc, ngước mắt nhìn anh.
Lục Hoài Chu mặt không cảm xúc: “Cũng không biết tại sao, nhưng chim cánh cụt ngốc kia cứ nhất quyết muốn diễn chung với cậu, như bị ám vậy, suốt ngày nhắc mãi bên tai tôi.”
“Cậu cứ coi như làm việc thiện đi, diễn chung với cậu ấy một lần.”
Giọng điệu Lục Hoài Chu bình thản, nhưng ánh mắt lại có chút không tự nhiên. May mà Bùi Ngôn không nhận ra.
Nhưng thực ra, tâm trạng của Lục Hoài Chu lúc này rất mâu thuẫn. Một thằng con trai, lại tự tay đẩy cô gái mình thích lên sân khấu biểu diễn với người khác. Anh bị ngu à?
Anh thầm chửi một câu trong lòng. Sớm biết vậy đã không đồng ý rồi.
Phiền phức, vô vị, bực mình.
Bùi Ngôn nhìn anh, chỉ nói một chữ: “Được.”
——————
Tối hôm đó, toàn trường được nghỉ tiết tự học buổi tối.
Học sinh cả ba khối ngồi kín sân vận động lớn, sân khấu ngoài trời, dù hơi lạnh nhưng không khí lại vô cùng náo nhiệt, cái lạnh dường như chẳng còn đáng kể nữa.
Lớp 1 được xếp chỗ rất đẹp, ngay khu vực đầu tiên, rất gần sân khấu.
Mở màn vẫn là tiết mục hợp ca thầy trò, giống như những năm trước.
Hoàng Phi Hoành ngồi ở cuối hàng lớp mình, trò chuyện cùng giáo viên chủ nhiệm lớp 2.
“Học kỳ này Lục Hoài Chu và Khương Vãn lại tiến bộ nữa đấy, Lục Hoài Chu môn Văn, Khương Vãn môn Toán. Ôi trời, hai đứa này tôi càng nhìn càng thích! Nghe nói tí nữa Khương Vãn còn có tiết mục biểu diễn nữa.”
“Con bé này cũng đa tài thật đấy.”
Hoàng Phi Hoành cười tít mắt, cả người tràn đầy cảm giác tự hào.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 2 cũng không chịu thua: “Lớp tôi cũng có Cố Trầm không tệ đâu! Không chỉ học giỏi, mà còn kéo thành tích cả nhóm học tập đi lên. Cậu bạn ngồi cùng bàn nó hồi mới vào còn đội sổ, giờ đủ sức thi vào Đại học 985 rồi đấy!”
Thực lực của lớp 2 dù không bằng 1, nhưng trong mắt giáo viên của mình, học sinh vẫn chẳng thua kém ai.
Ai cũng bảo vệ học trò của mình cả. Ra ngoài khoe một chút cũng đâu có sao?
Hoàng Phi Hoành cũng không yếu thế, định lên tiếng thì MC trên sân khấu đã bắt đầu giới thiệu tiết mục tiếp theo.
“Sau đây, xin mời Khương Vãn và Bùi Ngôn từ lớp 1 sẽ mang đến cho chúng ta bản song tấu dương cầm – nhị hồ 《Con phố nơi gió trú ngụ》.”
“Mọi người hãy dành một tràng pháo tay chào đón!”
Vừa nghe thấy tên Khương Vãn và Bùi Ngôn, cả khán đài bùng nổ trong tiếng vỗ tay vang dội. Đặc biệt là các lớp trọng điểm của khối 12.
Dù lớp 1 và lớp 2 là đối thủ cạnh tranh, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh lớp 2 đứng bật dậy cổ vũ, thậm chí còn hò hét “Cố lên!”.
Trên sân khấu, hai người đều mặc đồng phục ngay ngắn, ngồi vào vị trí của mình.
Bùi Ngôn đặt đôi tay thon dài đẹp đẽ lên phím đàn piano, cụp mắt xuống, vẻ mặt tập trung, yên lặng đến mức khiến người ta không nỡ làm phiền. Ánh đèn sân khấu chiếu xuống người cậu, trông cậu như một hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, giai điệu mang theo sự lãng mạn, tinh tế, dịu dàng và trong trẻo.
Ngay sau đó, tiếng nhị hồ hòa vào, mang theo nỗi buồn sâu lắng, trầm ổn và thanh tao.
Sự kết hợp này, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Hai người trên sân khấu hoàn toàn chìm đắm vào âm nhạc.
Đường Nịnh còn mượn hẳn một chiếc máy ảnh để chụp lại khoảnh khắc này. Thẩm Hoan cũng cầm điện thoại chạy lên phía trước, quay video.
Hứa Kiện Khang và Tiền Song Song lặng lẽ lắng nghe, sống mũi cay cay, những người dễ xúc động thì mắt đã đỏ hoe từ lâu.
Ở hàng ghế cuối cùng, Lục Hoài Chu đứng đó. Dù cách xa, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo Khương Vãn.
Anh chưa từng thấy một Khương Vãn như thế này. Thanh tao mà u buồn, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Không biết từ khi nào, Tống Cảnh Nghiên đã đứng bên cạnh Lục Hoài Chu, giọng nói ấm áp vang lên: “Tớ nghe Khương Khương nói rồi. Cảm ơn cậu, Lục Hoài Chu.”
Bùi Ngôn có thể một lần nữa chạm tay vào piano, biểu diễn trước nhiều người như vậy, chắc chắn cậu cũng rất vui.
Lục Hoài Chu giọng lạnh nhạt: “Cậu nên cảm ơn cậu ấy.”
Nếu không phải vì chim cánh cụt ngốc kia năn nỉ, anh vốn dĩ sẽ chẳng làm gì cả.
Bởi vì anh vốn không rộng lượng đến thế. Ngay cả bây giờ, trong lòng vẫn như bị hàng ngàn con thú hoang xé nát, khó chịu đến phát điên.
Ghen tuông và tức giận bị anh ép xuống tận đáy lòng.
Tống Cảnh Nghiên nhìn lên sân khấu. Bản nhạc sắp kết thúc, nhưng cảm giác bi thương lại càng dày đặc, khiến người ta nghẹn ngào không thở nổi.
Nụ cười ấm áp thường ngày của cậu dần tan biến, chỉ khẽ thì thầm: “Tình sâu bao nhiêu, buồn bấy nhiêu, chẳng cần nhớ, cũng chẳng thể quên.”
“Bản nhạc này là do Bùi Ngôn chọn.”
Nghe vậy, Lục Hoài Chu không nói gì. Ánh mắt anh sâu thẳm như mực, còn tối hơn cả bầu trời đêm.
《Con phố nơi gió trú ngụ》.
Rất nhiều người đều ngưỡng mộ sự tự do của gió, nhưng lại quên mất rằng nó chỉ có thể trôi dạt theo số phận. Không bao giờ được dừng chân, không bao giờ có điểm đến, chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ, nhưng không thể ở bên.
Số phận của một số người, e rằng cũng giống như vậy.
Chương sau
