Chương 48: Tỏ tình

Nhiễm Tích đến trường quay đã thấy Ngô Nhất Hằng và Hàn Phán Nhi đang ngồi cùng một chỗ nói chuyện gì đó với đạo diễn.

Đạo diễn trông thấy cô, liền nói “Đến rồi à.” Ngô Nhất Hằng và Hàn Phán Nhi đều ngước lên nhìn cô.

Nhiễm Tích vội vàng đi qua.

“Ai chà, cậu hóa trang thành nam cũng không tệ nha, nhưng mà nhìn một cái vẫn có thể nhận ra là nữ!” Hàn Phán Nhi đứng lên, kéo Nhiễm Tích xoay một vòng, nhìn từ trên xuống dưới cô, sau cùng còn nói: “Cậu đi giày cao bao nhiêu vậy? Cảm giác cao hơn tớ rất nhiều.”

Nhiễm Tích giơ chân lên cho cô xem gót giày, Hàn Phán Nhi mím môi gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi.”

“Không cực xíu nào, lại có thể cao lên mà không cần luyện tập.”

“Này, tớ vừa mới nghe mọi người nói, lát nữa cậu cùng anh Hứa quay cảnh hôn hả?” Mắt Hàn Phán Nhi sáng lên, rõ ràng rất mong đợi.

Nhiễm Tích đau khổ gật đầu.

Hàn Phán Nhi vỗ tay, “Uầy, chúng tớ tới đây thật là đúng lúc, còn có thể xem được một cảnh hôn miễn phí, ha ha.”

“Sinh nhật vui vẻ.” Ngô Nhất Hằng đứng một bên nãy giờ mới lên tiếng, sau đó đưa lên một hộp quà được gói rất tinh tế.

Hàn Phán Nhi vỗ đùi, cũng từ trong túi lấy ra một hộp quà, “Nhìn thấy cậu đã nói chuyện, làm tớ quên mất chuyện chính rồi, sinh nhật vui vẻ!”

Nhiễm Tích nhận lấy món quà từ hai người, nói một tiếng cám ơn, lại hỏi: “Mà hai người sao lại cùng nhau đến đây thế này?”

Hàn Phán Nhi trả lời: “Ngày mai tụi tớ có một chương trình quay cùng nhau, cho nên hôm nay mới đi chung với nhau, còn thuận đường qua thăm cậu nữa.”

Nhiễm Tích lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Hàn Phán Nhi, dùng khẩu hình miệng hỏi: Có tiến triển sao?

Hàn Phán Nhi nhìn cô nháy mắt lại một cái, làm động tác “Suỵt”.

Nhiễm Tích gật đầu, xem ra hẳn là có chút tiến triển.

“Đạo diễn, chuẩn bị xong rồi!” Trợ lý chạy đến báo cho đạo diễn một tiếng.

“Vậy được, đi gọi Diệc Châu đi, 5 phút sau chúng ta bắt đầu quay.” Đạo diễn dặn dò, sau đó quay đầu lại nói với Nhiễm Tích: “Nhanh đi chuẩn bị đi.” Rồi nhìn sang Ngô Nhất Hằng và Hàn Phán Nhi nói: “Hai người ngồi ở chỗ này xem sao? Đợi tí sang màn hình của chú sẽ thấy rõ hơn đó.”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn.” Hàn Phán Nhi nói.

“Hai người còn không đi sao, có gì thú vị à?”

“Đương nhiên phải xem rồi, cơ hội hiếm có.”

******

Cảnh quay lần này là một cảnh hết sức ngọt ngào, Giang Tinh Nguyệt hôn trộm Mạch Ly, còn bày tỏ cảm xúc của mình.

Hứa Diệc Châu đã ngồi sẵn ở dưới gốc cây, anh ngước mắt cười lên nhìn Nhiễm Tích, Nhiễm Tích hơi lo lắng nuốt nước miếng, quay mặt điều chỉnh lại hơi thở.

“Không cần khẩn trương, phạm sai lầm cũng không sao hết, chúng ta có thể quay lại nhiều lần, dù sao em cũng không phải chỉ quay với tôi mỗi cảnh này.” Hứa Diệc Châu cười nói.

Quay nhiều lần? Có nghĩa là anh muốn cô hôn anh nhiều lần? Càng ngày càng cảm thấy da mặt Hứa Diệc Châu càng dày lên nha?

Nhiễm Tích nghiến răng nghiến lợi, “Thầy Hứa yên tâm đi, em nhất định sẽ qua trong một lần.”

“Mọi người chuẩn bị, action!”

***

Vào một buổi chiều đầy nắng, sau giờ ngọ, người trong lòng nàng đang dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, Giang Tinh Nguyệt nhịn không được liền ngồi quỳ xuống bên cạnh chân hắn, tỉ mỉ quan sát hắn.

Bình thường hắn luôn nhíu mày vậy bây giờ ngay cả khi ngủ cũng không thả ra, Giang Tinh Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt hàng lông mi của Mạch Ly…

Ngón tay không muốn rời đi, lại thuận thế đi xuống, lướt qua sống mũi thẳng tắp như những ngọn núi, xuống chút nữa là đến đôi môi…

Màu môi nhàn nhạt, hơi khép vào nhau, ngón tay Giang Tinh Nguyệt run run, không dám đặt tay lên.

Nhiễm Tích hít một hơi thật sâu, tiếp đến sẽ phải hôn, đạo diễn nói phải diễn một chút căng thẳng một chút ngại ngùng, nhưng Nhiễm Tích chỉ có thể nói, cái này hoàn toàn không cần phải diễn, bởi vì cảm giác hiện tại của cô chính là như vậy.

Thật không ngờ, nụ hôn đầu của cô với Hứa Diệc Châu lại là do cô chủ động.

Mím môi, Nhiễm Tích rũ lông mi xuống, hai tay chống trên mặt đất, mặt chậm rãi tiến lại gần Hứa Diệc Châu, gần đến độ cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của Hứa Diệc Châu, còn có thể cảm giác được hô hấp của anh… Càng đến gần, Nhiễm Tích càng nghe được nhịp tim căng thẳng của chính mình…

Tim đột nhiên hẫng một nhịp, Nhiễm Tích đột nhiên tiến gần một bước, đặt lên môi Hứa Diệc Châu.

Cảm giác như thế nào nhỉ? Lành lạnh, mềm mại …

Người đàn ông bên dưới cũng từ từ mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Tích trở nên hoảng loạn nên chống người dậy, ánh mắt đờ đẫn, có chút gì đó không tự nhiên sờ sờ chóp mũi.

Tiếp đến sẽ là cảnh Hứa Diệc Châu hỏi cô vì sao hôn anh, sau đó cô sẽ bày tỏ cảm xúc của chính mình, nhất định phải qua được!

“Cắt! Diệc Châu, vẻ mặt cậu không đúng, cậu cười cái gì? Cậu phải biểu lộ vẻ mặt ngạc nhiên, mặc dù biết Giang Tinh Nguyệt là nữ, nhưng Giang Tinh Nguyệt không biết cậu biết cô ấy là nữ, hơn nữa cậu cũng không hy vọng Giang Tinh Nguyệt biết cậu biết cô ấy là nữ, chúng ta làm lại lần nữa! Tích Bảo vừa nãy diễn không sai, biểu cảm thẹn thùng rất đúng, Diệc Châu cậu nhớ cho kỹ, đừng cười, phải đè khóe miệng xuống!”

“Nào, chúng ta chuẩn bị lại một lần nữa!”

Nhiễm Tích trừng mắt nhìn Hứa Diệc Châu một cái, anh hẳn là cố ý!

Hứa Diệc Châu vội vàng vẫy tay, “Tôi không có cố ý, trong lòng đang vui vẻ nên không khống chế nổi vẻ mặt thôi.” Chủ yếu là nghĩ đến nụ hôn đầu của hai người là do anh hôn trộm Nhiễm Tích, lần thứ hai lại là Nhiễm Tích hôn trộm anh, cảm giác có chút buồn cười.

Lần quay thứ hai lại cực kỳ thuận lợi.

Quay xong hai người đến bên đạo diễn cùng nhau xem lại, dưới bóng cây cao, một nữ nhi ngượng ngùng hôn trộm nam nhân kia…

Hàn Phán Nhi và Ngô Nhất Hằng cùng chào hỏi Hứa Diệc Châu một tiếng, Hứa Diệc Châu cũng khẽ gật đầu, sau đó quan sát họ một lúc, hỏi: “Hai người đang hẹn hò sao?”

Hàn Phán Nhi không lên tiếng, Ngô Nhất Hằng liền giải thích: “Không phải, chúng tôi thuận đường nên đến cùng nhau.”

Hứa Diệc Châu “A” một tiếng, còn nói: “Có hẹn hò cũng không sao.” Tốt nhất là nên ở quen nhau ngay ngày hôm nay, nếu như công khai thì càng tốt hơn, như vậy về sau cũng sẽ không ai nói đến couple chính thức (*) gì nữa.

(*) Ý Hứa Diệc Châu là hồi xưa Nhiễm Tích với Ngô Nhất Hằng được công ty cho làm couple chính thức

“Diễn không tồi, nhìn từ đằng sau vẫn nhận ra cháu là con gái.” Đạo diễn vỗ vỗ bả vai Nhiễm Tích, “Buổi chiều không có cảnh quay của cháu, cháu có thể cùng với Hàn Phán Nhi và mọi người ra ngoài đi dạo, à, còn nữa, chú nghe Mễ Mễ nói, buổi chiều sẽ có fan tới tổ chức sinh nhật cho cháu, vậy buổi chiều cháu cứ tổ chức cùng fan trước đi, buổi tối đoàn làm phim sẽ tổ chức cho cháu một buổi nữa, quà còn chưa đưa cho cháu!”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn.”

Nhiễm Tích buổi chiều không có cảnh quay, nhưng Hứa Diệc Châu thì vẫn có, lúc rời khỏi trường quay Nhiễm Tích đi ngang qua anh, anh liền kéo ống tay áo cô một cái, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Buổi tối chờ tôi.”

Nhiễm Tích vội vàng kéo Hàn Phán Nhi đi ra ngoài, chờ anh? Còn vào buổi tối? Đã qua tuổi mới rồi, tại sao lại luôn nghĩ đến hình ảnh không phù hợp với trẻ em nhỉ!

Cả buổi chiều, Nhiễm Tích đều cảm thấy không yên lòng, lúc nào cũng nghĩ đến Hứa Diệc Châu, dựa theo lời của anh thì cô đoán có thể tối hôm nay Hứa Diệc Châu sẽ tỏ tình với cô, cô sẽ đồng ý hay không đồng ý đây? Nói nhảm, đương nhiên là đồng ý, nhưng, cứ như vậy đồng ý sao? Sẽ không quá dễ dãi chứ? Nếu không, hay là nói suy nghĩ một chút? Ai cha, có phải cô đang nghĩ nhiều quá rồi không, kỳ thật Hứa Diệc Châu không có ý định tỏ tình? Không đúng, không thể nào, anh biểu hiện rõ ràng như vậy! Ai cha, khó chịu quá đi!!!

Nhưng thôi kệ đi, cái gì đến thì sẽ đến vậy.

Buổi tối đoàn làm phim tổ chức sinh nhật cho Nhiễm Tích, Nhiễm Tích nhìn Hứa Diệc Châu đều hết thảy bình thường, đợi đến khi kết thúc, mọi người cùng nhau về khách sạn, điện thoại báo tin nhắn của Hứa Diệc Châu gửi đến.

Thầy Hứa: Mười giờ tôi đến tìm em, đừng ngủ.

Nhiễm Tích nhìn thoáng qua, vội vàng tắt màn hình điện thoại đi, để điện thoại vào trong túi áo, giả vờ như chưa thấy gì.

Mễ Mễ đưa cô đến cửa phòng, có chút cảm thán, “Ai cha, Tích Bảo của chúng ta đã 20 tuổi rồi sao, nghĩ lại lúc mới làm trợ lý cho em chỉ mới 16 tuổi, đã 4 năm rồi à!”

Nhiễm Tích cũng có chút cảm thán, sau đó lại lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã chín giờ năm mươi, còn có mười phút nữa Hứa Diệc Châu sẽ đến, không thể để cho Mễ Mễ gặp anh được!

Cùng Mễ Mễ cảm thán vài câu về cuộc sống, Nhiễm Tích vẫn luôn đứng ở cửa, không có ý định cho Mễ Mễ vào, nếu vào nhà chắc chắn sẽ tán gẫu rất lâu!

“Thôi, em đi nghỉ ngơi đi, chị cũng về đây.” Cuối cùng, Mễ Mễ hồi tưởng xong, cũng có ý định trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhiễm Tích thở phào nhẹ nhõm, còn vài phút nữa là đến mười giờ, cô khép cửa lại, không có khóa, sau đó ngồi trên ghế sofa, nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, trong lòng lại có chút căng thẳng.

Không đầy một lát, cửa bị đẩy ra.

Nhiễm Tích ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hứa Diệc Châu trong tay cầm một chiếc hộp, xoay người đóng cửa lại.

Nhiễm Tích lại vội vàng đứng lên, thật sự là đứng ngồi không yên.

Hứa Diệc Châu xoay người lại liền trông thấy cô gái nhỏ đứng trước ghế sofa, hai tay nắm vào nhau, căng thẳng chà xát.

Hứa Diệc Châu bật cười, đi lên phía trước, trấn an cô, “Đừng khẩn trương.”

Nhiễm Tích mím môi, làm sao cô không khẩn trương cho được?

“Này là quà sinh nhật của em.” Vẫn là chiếc hộp gấm quen thuộc, Nhiễm Tích nhận món quà liền mở ra, bên trong là một đồ vật nhỏ hình bông hoa rất đẹp.

“Cái này cũng là đồ trang trí trên chiếc vòng lúc đầu đã tặng em.”

Nhiễm Tích đột nhiên nhớ tới trước kia từng nghe mọi người nói, vòng tay Pandora là món quà có thể tặng cả đời.

Hứa Diệc Châu đây là muốn tặng cô cả đời sao?

Nhiễm Tích ngước mắt nhìn, Hứa Diệc Châu ngồi ngược sáng, nhưng Nhiễm Tích vẫn có thể trông thấy ánh mắt trìu mến và cả khóe môi đang nhếch lên của anh.

Cô còn nghe Hứa Diệc Châu nói,

“Đây là món quà đầu tiên, em còn muốn nhận món quà thứ hai nữa không?”

Không khí có chút ít yên tĩnh, Nhiễm Tích liếm môi dưới, căng thẳng nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.

“Là cái gì?” Cô giả ngu, nhất định là phải giả ngu, lẽ nào nói thẳng ra là muốn nhận sao?

Hứa Diệc Châu đầu tiên là cười, sau đó ho nhẹ một tiếng, bộ dạng trở nên nghiêm túc nhưng có chút thâm tình,

“Anh, là một người đàn ông hơn em chín tuổi.”

Chương trước

Chương sau

Chương 47: Hôn

“Sợ em chán ghét tôi.”

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi có chút vi diệu, Nhiễm Tích vô thức liếm môi dưới, rũ xuống đôi mắt đang lơ lửng không dám nhìn anh. Không gian yên tĩnh, đến mức ngay cả tiếng “Chép chép” của Thế tử phi đang ăn cũng to hơn bình thường.

“Vậy em có ghét tôi không?” Hứa Diệc Châu lại hỏi.

Lúc hỏi câu này, anh nâng mặt Nhiễm Tích lên.

Mặt cô gái nhỏ rất mềm mại, giờ phút này hai gò má còn hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn như chú mèo nhỏ.

Miệng nhỏ hơi mở ra, giọng nói dịu dàng mà mềm mại vang lên trong không gian yên tĩnh, “Không ghét.”

Hứa Diệc Châu cười, hạ đầu Nhiễm Tích xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, sau đó còn đưa trán mình chạm vào trán cô, “Tôi cũng không ghét, hơn nữa còn rất thích.”

Hứa Diệc Châu đi rồi, khuôn mặt Nhiễm Tích vẫn còn đỏ bừng, ôm gối ngơ ngác ngồi trên ghế sofa.

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?

À, Hứa Diệc Châu ôm Thế tử phi rời đi, Thế tử phi còn “Meo meo” hai tiếng như không muốn đi.

Đúng rồi, Hứa Diệc Châu còn chúc cô ngủ ngon, bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Nhưng mà, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là:

Hứa Diệc Châu hôn trán cô! Còn nói rất thích cô! Anh còn nói, “Nhanh đến 20 tuổi đi!”

Hai tay Nhiễm Tích sít sao ôm đầu gối, tim đập rộn ràng cả lên, trong cổ họng giống như đang có một ngọn lửa vậy, muốn hét to lên nhưng lại thốt không ra, chỉ có thể kích động đá chân lăn lộn trên ghế sofa, không cẩn thận còn té xuống dưới đất.

Nhiễm Tích cũng không quan tâm mình bị đau, nhanh chóng đứng dậy gọi điện cho Trữ Phàm.

Điện thoại reo lên vài tiếng, đầu bên kia nhấc máy.

“Alo.”

Sau khi đầu bên kia vang lên giọng nói, trong nhất thời Nhiễm Tích cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cô đè nén giọng lại, chỉ phát ra những âm thanh “Ríu rít” như tiếng kêu của động vật nhỏ.

“Nói tiếng người đi, tớ bò xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ không phải để nghe tiếng động vật kêu đâu.”

“Hôm nay thầy Hứa hôn tớ.” Hít một hơi thật sâu, Nhiễm Tích nhanh chóng nói ra.

“Cảnh hôn?” Đầu bên kia Trữ Phàm hỏi.

“Không phải.” Nói xong, Nhiễm Tích liền đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, quả nhiên đầu dây bên kia vang lên tiếng hét to gấp mười lần giọng nói bình thường.

“Trời má, sao hai người tiến triển nhanh vậy!”

“Haha, mà cũng không phải, anh ấy hôn trán tớ.”

“Vậy cũng đã ghê lắm rồi, chúc mừng cậu thành công trở thành đối tượng bị ngàn vạn cô gái ghen tị nha. Ai ai, mà kể tớ nghe một chút coi sao tự nhiên anh ấy lại hôn cậu?”

“Đêm nay thầy Hứa hỏi tớ có ghét anh ấy không, tớ nói không ghét, anh ấy liền nói, tôi cũng không ghét, hơn nữa còn rất thích. Sau đó thì hôn tớ một cái, ha ha.”

“Cười ngốc cái gì đấy? Còn nữa, những chuyện xảy ra trong tối nay mà cậu vừa kể làm tớ thật sự rất bất ngờ đấy! À, đúng rồi, sao cậu vẫn gọi anh ấy là thầy Hứa vậy? Cậu không tính thay đổi cách gọi à?”

Nhắc tới cái này, đột nhiên Nhiễm Tích nhớ ra cái gì đó, cô hoài nghi hỏi, “Cậu nói xem, quan hệ của mình và anh ấy bây giờ là như thế nào? Anh ấy nói rất thích tớ, nhưng lại không hỏi tớ có muốn làm bạn gái anh ấy không?”

“Không phải trước đây cậu bảo là 20 tuổi cậu mới yêu sao? Có lẽ người ta đang đợi cậu đến 20 tuổi?”

“Đúng rồi ha, cậu không nói tớ cũng quên mất, trước khi đi anh ấy có nói, nhanh đến 20 tuổi đi! A a a a a a a, kích động quá đi mất!”

“Cách sinh nhật 20 tuổi của cậu còn chưa đến 2 tuần đấy.”

“Haiz! Còn lâu như thế à! Biết vậy trước kia tớ bảo trước 20 tuổi!” Nhiễm Tích rất ân hận.

Trữ Phàm cười: “Giữ liêm sĩ đi!”

Cúp điện thoại, Nhiễm Tích vẫn rất hưng phấn, tắm rửa xong cô nhào lên giường, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Nhưng hưng phấn một hồi, Nhiễm Tích lại bắt đầu lo lắng…

Vậy ngày mai quay phim cô biết đối xử với Hứa Diệc Châu sao đây? Trước mặt Trữ Phàm thì cô còn thể hiện ra việc mình rất phấn khích một cách thoải mái được, nhưng khi cô đến trước mặt Hứa Diệc Châu thì lại ngại ngùng không nói nên lời!

Ngày mai còn quay phim đấy! Làm sao bây giờ đây? Sau đó còn một cảnh hôn nữa! Đây mới là chuyện cần quan tâm bây giờ nè!

******

Hứa Diệc Châu phát hiện hình như gần đây Nhiễm Tích bắt đầu trốn tránh anh, trừ lúc quay phim ra dường như anh còn không thấy được bóng dáng của cô.

Lúc quay phim còn rất dễ đỏ mặt, có mấy lần đạo diễn còn hỏi có phải cô bị dị ứng không? Sao tự nhiên mặt lại đỏ bừng lên như vậy… Cũng may là trong phim nữ chính cũng ngại ngùng như thế đối với nam chính, nên phản ứng của Nhiễm Tích cũng không ảnh hưởng đến quá trình quay phim.

Vừa diễn xong, cô là người nhanh nhất rời khỏi phim trường! Cứ như thế mãi nên trong đoàn phim cũng dần nhận ra điều khác lạ, họ đều cho rằng chắc là do Hứa Diệc Châu quá nghiêm khắc, thường xuyên âm thầm hướng dẫn cách diễn cho Nhiễm Tích, đến mức hù dọa cô gái nhỏ như thế, bây giờ ngay cả ngày lẫn đêm đều trốn tránh anh.

Mà ngay cả Đường Phong cũng lặng lẽ chạy lại hỏi anh có làm gì con gái nhà ta không? Chứ sao cô gái nhỏ lại sợ hãi đến vậy?

Đương nhiên Hứa Diệc Châu biết rõ lý do vì sao. Nhưng mà không phải chỉ là hôn trán một cái thôi sao? Sao cô lại ngại ngùng đến như vậy! Nếu sau này hai người hẹn hò, có phải đến cả quay phim cô cũng không diễn được không?

Cuối tuần này anh muốn đi tìm Nhiễm Tích nói chuyện một chút, nhưng sau đó lại biết được Nhiễm Tích đã đi thành phố S gặp nhà thiết kế.

Đành phải chờ đến cuối tuần sau thôi, mà tuần sau cũng là cảnh hôn đầu tiên của bộ phim, hơn nữa còn nghênh đón sinh nhật 20 tuổi của Nhiễm Tích!

Hứa Diệc Châu bày tỏ, anh rất mong đợi.

******

Trong một tuần này có thể nói với Nhiễm Tích trôi qua rất khó khăn, một chút cũng không thoải mái nổi!

Vừa nhìn thấy Hứa Diệc Châu, cô sẽ nghĩ ngay đến nụ hôn trán đêm hôm đó, còn nhớ đến câu nói ái muội kia của anh “Nhanh đến 20 tuổi đi.”

Thật là muốn chết!

Còn tưởng cuối tuần này cô chạy trốn đến thành phố khác sẽ tránh được anh, nhưng cuối tuần sau cô đã 20 tuổi rồi! Còn có một cảnh hôn ngay hôm đó nữa!

Rõ ràng trước đây cô còn thấy sao mình lâu đến 20 tuổi, vậy mà bây giờ cô lại thấy nó tới thật nhanh. Đương nhiên, nếu như cho cô một cơ hội có thể hoãn lại sinh nhật 20 tuổi của mình, cô cũng không muốn…

******

Mà cũng thật trùng hợp, đến mức Nhiễm Tích nghi ngờ có phải Hứa Diệc Châu đi hối lộ đạo diễn hay không.

Tại sao cảnh hôn và sinh nhật của cô lại cùng một ngày chứ?

Nhiễm Tích một thân nam nhi ngồi trên ghế sofa của phòng nghỉ, trong lòng nôn nao bất an. Trong chốc lát lại lật lật kịch bản, rồi lại bấm điện thoại, dù có làm cho mình bận rộn thì tâm trí cô cũng không tĩnh nổi.

“Tích Bảo, nước chanh của em nè.” Mễ Mễ đẩy cửa vào, đưa ly nước chanh cho Nhiễm Tích thì thấy được bộ dạng khẩn trương của cô, Mễ Mễ trấn an sờ sờ cánh tay của Nhiễm Tích, “Đừng lo lắng, cứ như thường ngày mà quay thôi.”

“Dạ vâng.” Nhiễm Tích gật đầu. Nhưng vấn đề là hôm nay không chỉ có mỗi cảnh hôn!

“Hơn nữa, chị thấy trong kịch bản không phải viết là nam chính đang ngủ sao, nếu như em lo lắng đến vậy, cứ coi như người ta là củ cải rau xanh rồi hôn đại thôi.”

Nhiễm Tích bị lời nói của Mễ Mễ chọc cười, “Một người to lớn đang sống sờ sờ như vậy sao lại thành củ cải rau xanh được!”

Mễ Mễ thấy cô buông lỏng không ít, nên nói thêm vài câu nữa liền đi ra ngoài.

Để Nhiễm Tích ở lại một mình ngồi trên ghế sofa điều chỉnh tâm trạng.

“Nghĩ cái gì mà ngây người ra vậy?” Sau lưng đột nhiên có giọng nói, làm Nhiễm Tích sợ hết hồn.

“Thầy, thầy Hứa.” Nhiễm Tích vội vàng đứng lên, “À thì, thầy nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước.” Nói xong cũng không đợi Hứa Diệc Châu trả lời, cô tông cửa chạy ra ngoài.

Thấy bóng lưng hoảng loạn của cô gái nhỏ, Hứa Diệc Châu nhún nhún vai, quả thật cô xem anh như mãnh thú hay dòng nước lũ mà bỏ chạy!

Ánh mắt di chuyển xuống chiếc điện thoại của Nhiễm Tích rơi trên ghế sofa. Hứa Diệc Châu khom lưng cầm điện thoại lên, tính đi ra ngoài đưa cho Nhiễm Tích.

Còn chưa nhấc chân đi, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Sinh con trai gọi Hứa Diệc Châu: Con yêu, con muốn tấm hình kia của anh Diệc Châu hả? Cô giữ rất nhiều hình HD đó không có hình nào mờ hết!

Lông mày nhướn lên, ai có thể nói cho anh biết, từ khi nào mẫu hậu nhà anh lại quen biết cô gái nhỏ vậy?

Còn có, anh Diệc Châu? Cô gái nhỏ đều âm thần gọi anh như vậy sao?

Khóe môi không tự chủ cong lên.

Cửa phòng nghỉ ngơi lại “Ầm” một tiếng đẩy ra, Nhiễm Tích chạy thẳng đến ghế sofa, giống như đang tìm cái gì đó.

“Tìm cái này hả?” Hứa Diệc Châu giơ giơ điện thoại trong tay.

Nhiễm Tích “Dạ” một tiếng, giơ tay lên để lấy, Hứa Diệc Châu lại đem điện thoại giấu sau lưng, làm Nhiễm Tích chụp hụt mém chút nữa còn bổ nhào vào lòng anh.

Nhiễm Tích chống tay vào lồng ngực anh để đứng vững lại, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ lẩm bẩm nói: “Đó là điện thoại của em mà.”

Hứa Diệc Châu không trả lời lại, mà đem mặt dựa gần vào cô, từng chữ từng câu nói, “Anh Diệc Châu?”

Nhiễm Tích ngừng một chút, sau đó đột nhiên nhớ ra, cô vừa mới tìm Sinh con trai gọi Hứa Diệc Châu để xin hình chụp quảng cáo hồi tuần trước của anh, chẳng lẽ lúc Sinh con trai gọi Hứa Diệc Châu trả lời lại đã bị Hứa Diệc Châu nhìn thấy?

“Gọi một tiếng anh Diệc Châu sẽ trả cho em.” Trong ngữ khí còn kín đáo cười.

Nhiễm Tích ngước mắt nhìn Hứa Diệc Châu, người đàn ông một thân cổ trang, bên trong tròng mắt đen nhánh tràn ngập mong đợi cùng vui vẻ.

Cuối đầu xuống, khẽ mở miệng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ, “Anh Diệc Châu.”

Giọng nói cô gái nhỏ mềm mại, còn mang theo một ít nũng nịu, làm tim người nghe muốn nhũn ra.

Hứa Diệc Châu cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy, hận không thể ngay bây giờ diễn cảnh hôn mà tí nữa sẽ quay, thật muốn nếm thử cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào ấy, cũng đã một năm kể từ ngày anh hôn trộm cô, thật sự là anh quá chậm rồi!

“Thật ngoan, này, trả cho em.” Hứa Diệc Châu trả điện thoại cho Nhiễm Tích.

Vừa định xoa đầu cô, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Là Mễ Mễ.

“Tích Bảo, Ngô Nhất Hằng và Hàn Phán Nhi đến thăm em nè! Ách, tôi không quấy rầy hai người chứ?”

Hứa Diệc Châu buông cánh tay mới vừa giơ lên một nửa xuống, Nhiễm Tích vòng qua anh đi đến chỗ của Mễ Mễ, “Không có quấy rầy, quấy rầy cái gì mà quấy rầy chứ, đi thôi, em đã lâu không gặp hai người họ rồi!”

Nhìn hai người rời đi, Hứa Diệc Châu cười khổ một cái, trước đây lúc Ngô Nhất Hằng cùng Nhiễm Tích quay cảnh hôn, anh đã chạy tới nhìn chằm chằm hiện trường. Bây giờ tình huống lại ngược lại! Giờ đến lúc anh và Nhiễm Tích quay cảnh hôn, Ngô Nhất Hằng lại chạy đến đây…

Mặc kệ, dù sao anh cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, cảnh hôn lần này nhất định phải là một cảnh quay thật sự!

Chương trước

Chương sau

Chương 36: Cầm âu phục

Lúc trở về khách sạn, mọi người bàn bạc lại về lịch trình của ngày thứ hai, sau đó Mễ Mễ và Y Dư Huyên đều trở về phòng của mình.

Sau khi Nhiễm Tích tẩy trang rửa mặt xong, cô mặc bộ đồ ngủ nằm lên giường bắt đầu lướt Weibo.

Không thể không nói báo chí trên mạng quả thật đưa tin rất nhanh, buổi sáng cô vừa mới dự sự kiện mà bây giờ đã nằm trên hot search của Weibo rồi.

Nhiễm Tích đọc được một bài báo viết về sự tham gia của Tiếu Vũ Tĩnh trong tuần lễ thời trang lần này. Thì ra cô ấy không đến một mình, cùng đi theo còn có vài nữ diễn viên khác đang trên đà phát triển hoặc đang tụt dốc mà muốn củng cố lại địa vị của mình.

Vài người ngồi cùng một chỗ, tạo ra đề tài “Cùng nhau cạnh tranh trên sân khấu”.

Đang lướt vui vẻ, đột nhiên màn hình điện thoại thay đổi, sau đó lại còn vang lên tiếng chuông.

Là Hứa Diệc Châu gọi tới.

Khuya như vậy rồi… Nhiễm Tích nghi hoặc trả lời điện thoại.

“Dạ, thầy Hứa.”

“Đang ở khách sạn sao?” Giọng nói bên kia có chút thở gấp, hình như là đang đi trên đường.

“Dạ.”

“Chuẩn bị ngủ chưa?”

“Dạ chưa.”

“Vậy thì tốt, nói số phòng cho tôi biết đi, tôi đến đó lấy lại áo khoác.”

Nhiễm Tích nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm rồi, khuya như thế này, một người đàn ông tiến vào phòng một cô gái… Không tốt lắm đâu.

“Ách, hay là để mai em giặt sạch sẽ rồi sau đó bảo chị Tiểu Mễ đưa cho thầy, đỡ mất công thầy đi một chuyến.”

“Số phòng.” Giọng nói bên kia tựa như không cho cô từ chối.

Nhiễm Tích kinh sợ, “Dạ, XXXX.” Chẳng lẽ thầy Hứa rất thích cái áo khoác đó, buổi tối không nhìn thấy nó không ngủ được sao?

Hứa Diệc Châu thấy giọng nói cô có chút ủy khúc, cười một cái, giọng anh dịu dàng lại không ít, “Tôi tìm em có chút việc.” Kỳ thật, chỉ là muốn nhìn bộ dạng trước khi đi ngủ của cô gái nhỏ thôi.

“Dạ? À, dạ được, em chờ thầy.”

Thầy Hứa tìm cô có chút việc khác? Việc gì thế nhỉ?

Nhiễm Tích nằm trên giường nghĩ không ra, sau đó bò dậy từ trên giường, kéo tủ quần áo, lấy ra cái áo khoác của Hứa Diệc Châu.

Đợi tí nữa sẽ phải trả lại cho chủ nhân của nó rồi… cô muốn ngửi thử một chút…

Nghĩ xong liền đem mũi đến gần.

Cũng không có mùi thơm đặc biệt nào của đàn ông, nhưng lại rất ấm áp, mang đến cho cô một loại cảm giác rất an toàn.

Đem áo khoác để ở trên giường, Nhiễm Tích lại cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người mình.

Cô có nên thay bộ đồ khác không nhỉ? Hay là vẫn mặc như vậy đi gặp thần tượng? Lỡ như không lễ phép thì sao? Haiz, cô còn chưa trang điểm nữa…

Quên đi, có sao đâu chứ, trước kia lúc quay 《 Meo Meo Tinh Nhân 》, cái hôm cô ngủ quên ở phòng Hứa Diệc Châu cũng đâu có trang điểm đâu! Hơn nữa bây giờ đã muộn như vậy rồi mà còn tìm cô, Hứa Diệc Châu mới là người nên chuẩn bị tâm lý để thấy cái mặt mộc không trang điểm, không chút son phấn của cô chứ.

Với lại cô cũng được coi là một đại mỹ nữ đó, trong trẻo đáng yêu là được rồi!

Đang suy nghĩ miên man, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Nhiễm Tích vội vàng chỉnh sửa lại đầu tóc rồi chạy đến mở cửa.

Hứa Diệc Châu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thấy cô mở cửa, anh liền quan sát sơ bộ dạng cô lúc này. Sau đó anh lại hơi nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên, giống như vẻ mặt cười mà không cười.

Có lẽ là ánh mắt của anh có hơi… Ách, rõ ràng quá, Nhiễm Tích cũng không nhịn được cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, bộ đồ ngủ màu hồng xinh xắn, sau đó là đôi dép xỏ ngón màu đen, đầu ngón chân cũng linh hoạt đáng yêu, không có sơn màu đỏ thẫm hay màu đen gì hết, sao anh lại nhìn cô như thế nhỉ?

“Thầy Hứa.” Nhiễm Tích kêu một tiếng.

Hứa Diệc Châu nâng một tay che lại mũi, vội ho một tiếng, khẽ nghiêng mặt, che giấu bộ dạng lúng túng của mình lúc này.

Cô gái nhỏ mặc đồ rất bảo thủ, nhưng mà, thích một người, mặc dù cô ấy có mặc đồ kín đáo, nhưng chỉ cần nhìn thấy lại suy nghĩ lung tung cả lên.

Gò má trắng nõn chưa bôi phấn, lông mày vẫn còn nhạt nhạt, đôi mắt vẫn là điểm sáng nhất trên khuôn mặt, vừa tròn vừa to, trong ánh mắt tựa hồ như có những vì sao. Sóng mũi cao thẳng tắp, sắc môi hồng tự nhiên, mềm mại. Nhìn xuống nữa, cái cổ thon dài, tóc hơi hơi ướt ướt, áp vào gò má, dán ở trên cần cổ, còn một vài cọng rủ xuống xương quai xanh tinh xảo, bộ dạng thật quyến rũ, không biết chạm vào thì có cảm giác như thế nào. Bộ ngực phập phồng dưới làn áo ngủ màu hồng, xuống chút nữa là đôi chân không tì vết, sau đó là đôi bàn chân đáng yêu, được xỏ vào đôi dép xỏ ngón, ngón chân không ngừng di chuyển lung tung, hình như cô rất thích mang dép xỏ ngón…

Điều chỉnh lại tâm tình của mình, Hứa Diệc Châu cầm một tập tài liệu đi vào phòng, “Đi vào rồi nói.”

“Thầy Hứa, áo khoác của thầy, ách, không cần em giặt sạch sẽ rồi mới trả lại cho thầy sao?” Nhiễm Tích chỉ vào cái áo khoác đang đặt trên giường của cô.

Áo khoác của mình đang nằm trên giường của cô gái nhỏ… Không biết bao giờ mới đổi thành mình nằm trên giường của cô gái nhỏ đây?

“Không cần đâu, lại đây ngồi đi, cho em xem cái này.” Hứa Diệc Châu không cầm lấy áo khoác, mà lại kéo Nhiễm Tích ngồi trên ghế sofa, sau đó đưa tập tài liệu đang cầm trên tay cho cô.
Lúc này Nhiễm Tích mới phát hiện, thì ra tập tài liệu Hứa Diệc Châu đang cầm trong tay là một cái kịch bản.

Nhận lấy kịch bản, nhìn cái bìa của nó, hình như là một quyển tiểu thuyết.

Tên là 《 Kiếp Hồng Nhan 》.

Nhiễm Tích không hiểu lắm, nghi ngờ nhìn Hứa Diệc Châu.

Tự nhiên thầy Hứa lại đưa cho cô một quyển tiểu thuyết vậy?

Hứa Diệc Châu có chút lười biếng ngồi dựa vào ghế sofa, một cánh tay khoác sau lưng chỗ Nhiễm Tích đang ngồi, dùng ngón tay chỉ vào cuốn kịch bản, “Em đọc thử phần giới thiệu đi, xem cảm giác như thế nào.”

“Dạ.” Nhiễm Tích đáp một tiếng, bắt đầu mở ra đọc. Lông mày nhỏ nheo lại, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm kịch bản, miệng nhỏ thỉnh thoảng còn đọc thầm vài cái.

Vô cùng chuyên tâm, thế nên không phác giác ánh mặt hừng hực của người đàn ông ngồi bên cạnh.

Từ góc độ của Hứa Diệc Châu, anh có cảm giác như Nhiễm Tích đang nép vào trong lòng mình, nhỏ nhắn xinh xắn cực kì đáng yêu.

Cô gái nhỏ này đối với ai đều không phòng bị như vậy sao? Hay là chỉ có mỗi mình anh? Buổi tối khuya như thế rồi còn dám tùy tiện đưa một người đàn ông trưởng thành vào phòng của mình, thật sự là quá không cẩn thận. Không được, phải nhắc nhở cô một chút mới được.

Lúc này Nhiễm Tích đã đọc được đại khái câu chuyện, có lẽ là một câu truyện tình yêu cổ trang giang hồ.

Nam chính Mạch Ly là giang hồ hiệp khách, nữ chính Giang Tinh Nguyệt là thái úy nữ*. Nội dung kịch bản có nữ giả nam, còn có ân oán giang hồ giữa các gia tộc với nhau. Đều là những mô típ rất quen thuộc, nhưng toàn mạch truyện lại rất hay. Đặc biệt là cách tác giả hành văn làm người đọc rung động lòng người, nội dung kịch bản chặt chẽ, khiến người ta vừa đọc đã không muốn ngừng.

(*Con gái của một vị quan võ cấp cao)

“Như thế nào?” Thân thể Hứa Diệc Châu hơi nghiêng về phía Nhiễm Tích.

Nhiễm Tích gật đầu, “Em thấy rất tốt.”

Mái tóc theo động tác gật đầu của cô xẹt qua gò má Hứa Diệc Châu, mang đến cảm giác hơi ngứa, còn bí mật tỏa ra mùi thơm ngát của dầu gội đầu.

Ánh đèn trong phòng rất sáng, từ đỉnh đầu rơi xuống trên người Nhiễm Tích, làm cho cả người cô đều tỏa sáng, Hứa Diệc Châu có thể thấy rõ cánh mũi hơi phập phồng của cô, thậm chí còn thấy được lông tơ nhẹ nhàng, mềm mại trên mặt, cào vào lòng người thật ngứa.

“Em thích không?” Hứa Diệc Châu hỏi.

“Dạ?” Nhiễm Tích nghiêng đầu nhìn hắn.

“Em thích thì tôi liền đi quay.” Hứa Diệc Châu nói rất nghiêm túc, không có nửa ý đùa giỡn.

Cái gì gọi là cô thích, anh liền đi quay?

Trong lòng dường như đã có đáp án, nhưng lại được giấu rất sâu, cô muốn tìm cũng không dám tìm…

Buông thõng lông mi xuống, không biết nên đáp lại cái gì, Nhiễm Tích đột nhiên cảm thấy có một trọng lượng đè nặng trên cơ thể mình, cả người bị áp đảo trên ghế sofa.

Hứa Diệc Châu một tay nâng sau ót Nhiễm Tích, tay kia đè xuống bên cạnh Nhiễm Tích, gương mặt tuấn tú dựa vào rất gần, thân thể lại rất lễ phép duy trì một khoảng nhất định với cô, sợ hù dọa cô gái nhỏ.

Đôi mắt sắc bén của anh đầy nguy hiểm, giọng nói cũng có chút lạnh như băng, “Em thật to gan.”

Đột nhiên bị như thế làm Nhiễm Tích không biết phải làm sao, còn có mấy phần sợ hãi, tại sao, tại sao đột nhiên lại bị thần tượng áp đảo trên ghế sofa vậy?

Tránh né ánh mắt ăn thịt người của Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích dùng tay đẩy bả vai Hứa Diệc Châu, “Thầy Hứa, thầy đang nói cái gì vậy?”

Hứa Diệc Châu rút tay ra khỏi ót của Nhiễm Tích, khẽ vuốt ve một bên gò má của cô gái nhỏ ở dưới thân, đáy mắt còn ánh lên chút vui vẻ, “Ai cho em lá gan buổi tối khuya như vậy rồi còn để một người đàn ông vào phòng của mình hả?” Nói xong còn bắn một cái trên trán Nhiễm Tích.

Nhiễm Tích bị đau che cái trán lại, giọng nói hơi nóng nảy, “Không phải là do thầy muốn vào sao!”

“Tin tưởng tôi như vậy?”

“Vâng.”

“Vì sao?”

“Thầy là thần tượng của em, còn là anh trai của chị An Nam.”

Được cô gái nhỏ tin tưởng như vậy anh rất vui vẻ, nhưng anh không muốn bị xem như là thần tượng, là anh trai của bạn tốt mà được tin tưởng…

Nhưng, được rồi, còn hơi sớm, tha cho cô lần này vậy…

Hứa Diệc Châu đứng thẳng, thuận tiện duỗi tay kéo Nhiễm Tích đứng dậy, thấy vẻ mặt vừa ngây ngốc vừa sợ hãi của cô gái nhỏ, anh nhịn không được đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô.

Nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm khắc, “Xem như hôm nay cho em một cảnh cáo, về sau không được phép tùy tiện để đàn ông bước vào phòng mình nữa rõ không?”

Nhiễm Tích nhếch miệng, nghĩ thầm: Về sau cũng không cho anh bước vào.

Nhưng ngoài miệng vẫn mềm mại đáp, “Dạ rõ.”

Hứa Diệc Châu hài lòng cười cười, lại xoa đầu Nhiễm Tích, đứng dậy, “Vậy em đi ngủ sớm chút đi, tôi đi về.”

“Dạ.” Nhiễm Tích đứng dậy đưa Hứa Diệc Châu ra cửa, “À! Thầy Hứa, thầy chưa cầm cái áo khoác về!”

“Hả? À.”

“Thầy chờ một chút, để em đi lấy.”

Nhiễm Tích đem áo khoác nhét vào trong tay Hứa Diệc Châu, sau đó mới đóng cửa lại.

Nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cô cảm thấy chuyện đã xảy ra ngày hôm nay không đơn giản như vậy…

Ở cùng một khách sạn với thầy Hứa, quan hệ của CHANEL và ARMANI tốt như vậy sao? Khách sạn cũng đặt chung một cái…

Dạ tiệc kết thúc liền choàng áo khoác lên người cô, Mễ Mễ lại đây anh liền rời đi, áo khoác cũng không lấy lại, nói không thấy Mễ Mễ. Bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy làm sao mà không thấy được chứ, chẳng lẽ là anh cố ý?

Tiếp theo buổi tối khuya như vậy lại đến phòng cô tìm cô, nói là lấy lại áo khoác, đâu phải đồ vật gì quan trọng lắm đâu mà nhất định phải lấy trong đêm nay? Đã muộn như thế rồi mà muốn vào phòng của một cô gái, còn phê bình cô không cẩn thận, đâu ra cái đạo lý như vậy chứ?

Còn đè ngã cô trên ghế sofa…

Hôm nay không chỉ choàng tay anh, còn tiếp xúc thân thể thân mật với anh…

Thích Hứa Diệc Châu nhiều năm như thế, cô chưa từng thấy anh tốt như vậy với nữ nghệ sĩ nào hết!

Là do ở riêng nên anh như vậy? Hay là…

Hứa Diệc Châu thích cô?

Chương trước

Chương sau

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Hãy bắt đầu